Tôi cũng trăm ngàn lần không nghĩ đến, mơ màng hồ đồ làm mất dấu Mã Cửu và tên nuôi sâu kia, rồi lại không hiểu ra sao làm quen với một ông cụ, càng không ngờ được là, ông cụ này lại là ông hai của Mặc Tiểu Bạch.

Chung Vạn Lí, ôi cái đệt, đây chắc hẳn là đời sau của Chung Quỳ, truyền nhân của thiên sư đi?

Lúc này không có gì để dấu diếm nữa, tôi vội vàng kể sơ qua quá trình tôi và Mặc Tiểu Bạch quen biết nhau một lần, Chung Vạn Lí vừa nghe xong, không ngờ tôi và Mặc Tiểu Bạch còn quen biết nhau, hơn nữa tình cảm cũng không tệ lắm, vô cùng vui vẻ, hai người chúng tôi vừa đi về phía trước, ông lão cũng nói cho tôi nghe một vài chuyện.

Ông ấy nói, ông ấy là ông hai của Mặc Tiểu Bạch, điểm này cũng không có sai, nhưng mà, ông đã đi ra bên ngoài mười mấy năm trời, rất hiếm khi về nhà, bởi vì ông thật sự không quen nhìn mấy người ở trong nhà, suốt ngày đều nhốt mình ở trong nhà, hoàn toàn không thèm quan tâm đến những chuyện ở bên ngoài.

Ông cảm thấy, thân là truyền nhân của thiên sư, vậy thì không nên làm cho tổ tiên thất vọng, tổ tiên ở dưới âm phủ bắt quỷ trừ gian, vậy con cháu đời sau cũng phải ở trên dương gian dũng cảm đấu tranh với những thế lực ác, nếu không cứ đóng cửa lại, không thèm để ý đến chuyện ở bên ngoài, vậy gọi là truyền nhân của thiên sư cái quái gì chứ, còn không bằng ở nhà làm ruộng cho rồi.

Cho nên, bởi vì lí tưởng của ông không giống với những người còn lại trong gia đình, cho nên dứt khoát một mình rời khỏi nhà, hành tẩu giang hồ, noi theo người xưa lấy hành hiệp trượng nghĩa làm vui, đi khắp nơi hàng yêu bắt quỷ cho người ta, nhưng thật ra đúng là không phụ cái danh truyền nhân của thiên sư

Mà vào mấy năm trước, ông ở một thôn nhỏ vùng Nam Cương phát hiện ra được Cổ Vương chuyên môn dùng cổ hại người, chỉ vì muôn gom đủ máu đầu tim của tám mươi mốt người, vậy mà lại giết sạch toàn bộ thôn dân trong vòng một đêm, Chung Vạn Lí tức giận, dùng pháp thuật thiên sư đại chiến một ngày một đêm với Cổ Vương, cuối cùng người của mình trúng nhiều loại độc kì quái, độc trùng độc cổ của Cổ Vương cũng bị ông tiêu diệt hết bảy tám phần, bản thân cũng đã hộc máu chạy mấy, nếu không phải bởi vì Chung Vạn Lí phát độc, không có cách nào đuổi theo được, chỉ sợ tên Cổ Vương kia đã bị xử lí tại chỗ.

Sau nữa Chung Vạn Lí tốn thời gian suốt mấy tháng trời, đi khắp thiên hạ, rốt cục mới có thể kéo cái cơ thể bệnh tật tìm được ông nội của tôi, cấm kị sư nhà họ Hàn chẳng những có thể tránh độc, còn có thể đuổi độc, cũng không biết lúc trước ông nội đã dùng thủ pháp gì, chỉ trong vòng vài ngày đã loại bỏ được tất cả cổ độc trong cơ thể của Chung Vạn Lí, đồng thời Chung Vạn Lí cũng nhờ họa được phúc, rất nhiều cổ độc này cuối cùng lại giúp ông ta có được một thân thể bách độc bất xâm.

Ông nói, lúc đó ông nội nói với ông, bởi vì lúc trước ông từng trúng độc quá mức kịch liệt, một vài loại kích độc chống cự quấy nhiễu lẫn nhau, cho nên ngoài ý muốn làm cho ông có thể cầm cự được mấy tháng, bây giờ máu của ông cũng đã tràn ngập độc tố, nếu như muốn đuổi độc ra ngoài, có hai cách, một là xóa sạch tất cả kịch độc trong cơ thể của ông ra, nhưng mà cách này vừa tốn thời gian vừa tốn sức, đại khái cần khoảng một tháng, đây là một cách làm tương đối an toàn.

Hai là phương pháp nhanh hơn, chỉ cần tốn ba ngày, không thể hoàn toàn loại bỏ kịch độc, chỉ có thể ức chế nó lại, làm mấy loại độc này không phát tác ra nữa, đồng thời còn có thể giúp ông chống đỡ những loại kịch độc khác, nói cách khác, từ giờ trở đi ông có thể bách độc bất xâm. Nhưng mà có một khuyết điểm là, mấy loại độc này sẽ dần dần ăn mòn cơ thể của ông, đại khái sẽ giảm thọ mất mười năm.

Chung Vạn Lí cũng là một con người ngay thẳng, nghe nói còn có thể bách độc bất xâm, đúng là vui mừng muốn điên luôn, đây đúng là tốt nhất, sau này ông đây không bao giờ trúng độc nữa, vừa lúc đi thu thập cái tên khốn kiếp kia, xem hắn còn dám lấy cái gì đấu với ta, còn chuyện giảm thọ mười năm gì gì đó, ông đây cũng không để bụng, sống thêm mười năm rồi cũng chết, sống ít đi mười năm cũng vẫn chết, đời này chỉ cần có thể diệt được cái tên Cổ Vương kia, cho dù có chết ngay lập tức thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.

Vì vậy, ông nội lập tức nói cho ông phương pháp cấp tốc, dùng thời gian ba ngày, Chung Vạn Lí lập tức đã bách độc bất xâm, nhưng mà khuôn mặt lập tức già nua đi vài tuổi, lúc đó ông cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà nhìn sơ qua lại cứ như hơn năm mươi tuổi vậy, nhưng mà ông cũng không để ý, vừa mới khỏi độc xong, lập tức chui đầu vào trong công việc khẩn trương bận rộn truy đuổi Cổ Vương...

Cứ như vậy, hai người một người đuổi một người trốn, đã trôi qua mấy chục năm rồi, Cổ Vương cũng rất là buồn bực, năm đó không những không độc chết được Chung Vạn Lí, ngược lại còn làm ông nhân họa được phúc có được công năng bách độc bất xâm, bây giờ cổ độc của lão ta trên cơ bản là chẳng có còn tí hiệu quả nào với Chung Vạn Lí nữa, gặp được Chung Vạn Lí, cũng chỉ có thể nghe tiếng là chạy, chạy khắp chân trời góc bể, chỉ vì muốn tìm ra được một loại kịch độc lợi hại hơn có thể đối phó được kịch độc ở trong cơ thể của Chung Vạn Lí, cho nên lần này mới đi đến núi Trường Bạch, tìm kiếm Tằm Phách Hàn trong truyền thuyết.

Chung lão gia tử kể lại mọi chuyện từ đầu tới đuôi một lượt, tôi mới hiểu ra, hóa ra là do Chung lão gia tử đã bách độc bất xâm, chẳng trách tên Cổ Vương kia vừa thấy ông đã bỏ chạy, Chung lão gia tử cũng đúng là quá tuyệt, cũng không biết tìm đâu ra một cây súng săn, ông nó là ở trong trời băng đất tuyết như thế này, thi triển pháp thuật cũng không được linh hoạt, nếu như gặp được cá tên biết nuôi sâu kia, cầm súng bắn cho hắn mặt mũi bầm dập thì mọi chuyện xong xuôi cả rồi.

Trong lúc nói chuyện, hai người chúng tôi cũng đã đi đến mộ của Vương lão gia tử, tôi chỉ vào con sâu bị cắt thành hai đoạn chết queo kia, để Chung Vạn Lí đi xem thử, ông vừa đi đến gần xem đã hiểu ra, gật đầu nói:

- Không sai, cái tên khốn kiếp này lại đang muốn hại người, thứ này có màu đỏ đậm, độc tính chắc là tương đối mãnh liệt hơn một chút, hơn nữa nó còn chuyên môn đi hút tử khí, người chết thời gian càng lâu thì càng có lợi cho nó, cậu nhìn xem màu sắc của nó đi, còn có hình dáng này nữa, đây chắc chắn là một con cổ mẫu.

- Cổ mẫu? Đó là thứ gì vậy?

Tôi khó hiểu hỏi, Chung Vạn Lí giải thích nói:

- Thứ gọi là cổ mẫu, chính là chỉ con sâu mẹ trong một ổ sâu, tất cả những con sâu khác đều là do nó sinh ra, cổ mẫu càng lợi hại, sinh ra cổ trùng sẽ càng lợi hại, cái tên Cổ Vương kia dùng cổ mẫu để tạo ra cổ trùng, chờ đến khi cổ trùng lớn lên, lại đút cho con cổ mẫu ăn này, cứ thế vòng đi vòng lại, đến cuối cùng con cổ mẫu này sẽ trở thành vương của vạn độc, cổ của vạn cổ, cậu lại giết chết cổ mẫu của Cổ Vương, chỉ sợ là sau này hắn ta sẽ quấn lấy cậu.

Tôi chẳng để ý nhún nhún vai, cười ha hả:

- Cái này chính là ác giả ác báo, con sâu này cũng đâu phải do con giết, là nó đột nhiên nhảy là, bị một người nông dân dùng lưỡi hái chém thành hai đoạn, người nông dân kia cũng bị trúng độc ngay tại chỗ, nhưng mà đã được con giải độc rồi, còn chuyện tên Cổ Vương kia nếu như mà đến tìm con, con còn cầu mà không được nữa kìa.

Chung Vạn Lí nhìn nhìn khắp nơi, còn nói thêm:

- Nhưng mà mấy ngôi mộ của nhà này cần phải nhanh chóng di dời mới được, độc tính của con cổ mẫu này quá mạnh, cậu không thấy tuyết chỗ này đều bị hòa tan hết sao, đây chính là do cổ mẫu làm, may mà bây giờ nó còn chưa làm được chuyện gì, nếu mà lại thêm mấy tháng nữa, đất đai nơi này đều chứa đựng kịch độc, còn có, hai người chúng ta lập tức đem chôn thi thể của con cổ mẫu này đi, hơn nữa còn phải tách ra chôn nữa.

- Tách ra chôn? Vì sao phải làm như vậy chứ?

Tôi khó hiểu hỏi, Chung Vạn Lí lắc lắc đầu, chỉ vào con cổ mẫu kia nói:

- Cậu xem, thứ này này thiên tình là rất giống như giun đất, nhìn có thấy điều gì kì quái không.

Tôi vừa nghe ông ấy nói, vội vàng cúi đầu xem xét cẩn thận, nhưng mà lập tức đã phát hiện ra chỗ nào không đúng rồi, con cổ mẫu này tuy là bị cắt thành hai đoạn, nhưng mà, hai đoạn cơ thể của nó, không ngờ lại dùng một tốc độ vô cùng chậm chạp ngọ nguậy trên đất không ngừng, đang muốn nối hai đầu lại với nhau.

Tôi chấn động, thân thể cũng nghệch ra đó, Chung Vạn Lí cười hắc hắc, từ dưới đất nhặt lên cái lưỡi hái bị vứt đi, tôi vội vàng lên tiếng nhắc nhở cẩn thận, Chung Vạn Lí quay đầu sang liếc mắt nhìn tôi một cái, không hề để ý nói:

- Cậu kêu cái gì chứ? Đều đã nói bây giờ ông đây bách độc bất xâm rồi, cậu còn lo lắng ông sờ cái lưỡi hái này rồi lập tức bị trúng độc sao?

Tôi lúc này mới nhớ đến chuyện ông ta đã bách độc bất xâm, lại thấy Chung Vạn Lí cầm lưỡi hái, cẩn thận móc lên đoạn thân thể của cổ mẫu đi ra thật xa, ở một chỗ khá là ẩn nấp chỗ vách núi, tìm được một cái cây lớn, ngừng lại, dùng lưỡi hái đào một cái động lớn dưới đất, sau đó bỏ nửa phần cơ thể của cổ mẫu vào đó, chôn lại, ở bên trên còn dùng một cái cục đá lớn đè lên, bây giờ mới yên tâm đi trở về.

- Hắc hắc, bây giờ thì sẽ không còn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa, nhưng mà cái cây này thảm rồi, độc tính của cổ mẫu rất kịch liệt, sang năm sau chắc là sẽ không mọc ra lá cây được nữa.

Chung Vạn Lí lẩm bẩm nói, lại mọc lên nửa thân thể khác của cổ mẫu, dùng lại cách y như lúc nãy, chôn xuống dưới một thân cây ở đằng xa khác, lúc này mới quơ tay lên, ném cái lưỡi hái này lên trên ngọn cây ở tít trên cao.

Tôi chỉ vào cái cây kia nói:

- Ông à, nếu mà cái lưỡi hái có kịch độc này bị người ta nhặt được thì phải làm sao đây?

Chung Vạn Lí nhướng mắt nói:

- Nếu mà có người nào rảnh rỗi đến mức này, nhất định phải chui đầu vào núi sâu rừng già, leo lên trên một cái thân cây cao, chỉ để đi lấy một cây lưỡi hái, vậy cũng chỉ coi như hắn xui, tạo hóa của đời sau, không có liên quan gì đến ông cả. Trừ phi, cậu còn có thể nghĩ ra được cách gì tốt hơn.

Tôi nghe xong cũng cảm thấy có lí, nhưng mà nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, nếu như lỡ như một ngày nào đó trên núi có gió lớn, thổi rớt cái lưỡi hái rơi xuống đất, vậy vẫn có nguy cơ bị người nhặt được mà.

Nhưng mà lão gia tử nói cũng đúng, đây đều là tạo hóa của đời sau, hơn nữa tôi cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, cho dù đào ba thước đất, thậm chí ném vào dưới vực sâu vạn trượng, cho chìm vào trong biển rộng, thế gian này đều là những cuộc bể dâu, có vô số biến hóa, ai cũng không đoán được tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nếu như chúng ta ai cũng không có cách nào quyết định vận mệnh của người đời sau, vậy cần gì phải làm điều thừa chứ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn dãy núi Trường Bạch dài ngàn dặm nhìn bình tĩnh này, âm thầm cảm khái, giờ phút này, lại có ai sẽ biết được, trong một góc nào đó trong núi Trường Bạch đang cất giấu bí mật gì đâu chứ?

Có lẽ, rất nhiều năm về sau, bởi vì cây lưỡi hái này, sẽ sinh ra rất rất nhiều câu chuyện xưa xuất sắc đi, nhưng mà, tất cả những thứ đó cũng không có liên quan gì đến chúng tôi cả.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, tôi liền xuống núi cùng với Chung Vạn Lí, bước tiếp theo, nên thông báo cho nhà họ Vương, chuẩn bị dời mồ, bây giờ chuyện lạ của nhà họ Vương tôi cũng đã hiểu ra, chính là bởi vì có con cổ mẫu kia hút đi tử khí của người chết, ông cụ nhà họ Vương mới cảm thấy bất an, cho nên mới vội vã muốn chuyển nhà, nhưng lại bị Cổ Vương dùng phương pháp đặc biệt phong bế mồ, cho nên mới có rất nhiều cục đá chặn đường, ông cụ nhà họ Vương mới đành tìm con cháu trong nhà đi lên núi giúp đỡ.

Nghĩ thông suốt mấy chuyện này thì dễ làm rồi, đặc biệt bây giờ còn có một cao nhân bách độc bất xâm như Chung Vạn Lí ở nơi này, chuyện nhà họ Vương dời mồ, tin chắc là sẽ không có sai lầm nào xảy ra, tôi cũng thở phào một hơi nhẹ nhàng, những việc này nếu như bảo tôi tự mình làm, thật sự là sẽ phải xoắn não một phen.

Nhưng mà, ngay lúc tôi vừa mới đi đến cửa thôn, tôi nhìn Chung Vạn Lí đang cõng súng săn đi ở đằng sau, đột nhiên trong lòng vừa động, nhớ đến một chuyện quan trọng, lập tức mặt mày tươi rói, túm chặt lấy Chung lão gia tử, nhìn không được cười ha hả...

 

0.55460 sec| 2442.258 kb